Nhà thiếu bóng cha, thiếu hơi thở
Mẹ hiền dìu con, lặng bước tháng ngày
Qua thuở ấu thơ, qua thời niên thiếu
Khoảng trống trong con ai lấp đầy?
Ngây thơ chỉ biết lục tìm cha trong ký ức
Rồi bẽ bàng,… xa, xa mãi, cha ơi…
Ngày mưa, nắng vẫn hẹn khi trở lại
Giông tan, lung linh qua mây ánh cầu vồng.
Giê-xu đến, cất đi nỗi u sầu, khổ lụy
Thắp ánh sáng, mang bình minh đến bên đời.
Lời Cha nói: “Hãy đến với ta, con gái nhỏ
Bỏ gánh lo âu, hưởng an bình!”
Con thơ díu bước, nghe tiếng gọi ngỡ lạc vườn cổ tích
Ùa vào trong Cha, thổn thức tìm câu vỗ về.
Này dòng nước mắt, Giê-xu lau ráo
Này khoảng trống vô hình, Giê-xu đã lấp đầy
Bao vụn vỡ trong tim, bấy nhiêu sự thương xót
Bao nỗi trống vắng, bấy nhiêu niềm yêu thương.
Nay con gặp Chúa nhân từ, Đấng hằng biết
Sâu thẳm trong con niềm ao ước chảy bỏng
Cất tiếng gọi Cha – Aba thân thương đến nhường nào!
Xin mãi giữ con kề bên như con ngươi mắt Chúa
Để Ngài nâng niu, bảo vệ, giữ gìn
Chính con do Chúa đặt trong lòng mẹ
Hơi thở con cũng bởi Chúa ban cho
Con quay lại tìm Chúa như tìm về nguồn nước sống
Để tâm linh quý giá khỏi bị héo gầy
Chẳng sợ mồ côi, không lo hư mất
Sinh trái thánh linh, nhận hồng ân muôn đời
Lệ Thu
(Lời tác giả: Bài thơ là lời tự tình từ đáy lòng, lời cảm biết sâu sắc đến Chúa Cha Thiên Thượng đã ban tình yêu lớn, khỏa lấp niềm khát khao gọi tiếng cha thân thương của một cô gái mồ côi.)